[Spoiler Alert] [Tiếng Việt] Truyện Kakao 79% Chương 27.5

27.5: Đồ quý báu

Kakao 79%

Disclaimer: Mình chỉ tóm tắc nội dung và dịch những đoạn mình thích. Cái nội dung vẫn y như truyện nhưng chưa chắc là dịch đúng chữ với chữ.

Source: Comico

Tsubasa về tới nhà sau khi xem pháo hoa xong.
Tsubasa: Con về rồi đây.
Ba Tsubasa (Mr. Ayano): Y-yuka… Yukata… Yukata… Con gái tôi đang mặc yukata.
Tsuba *dang hai tay ra*: Có hợp với con không?
Ba Tsubasa: Rất hợp!
Hai người chụp hình làm kỉ niệm!!
Ba Tsubasa: Để gửi hình cho anh con luôn.
Tsubasa: Hỏi anh coi sao. (Bên kia đang là buổi sáng thì phải?)
Tin nhắn ngay lập tức: Tuyệt đối đẹp.

Trong mắt ba, mình là con gái. Trong mắt anh trai, mình là em gái. Khen mình là chuyện thường, mà mình cảm thấy ngượng quá. Mình không quen như vậy.

Tsubasa *suy nghĩ*: Chắc chắn Yuu cũng hay khen mình. Nhưng không ngờ lại nói câu đó. Ngạc nhiên hết sức.

Sau khi Yuu đưa mình tới chỗ mọi người, cậu ta đi về nhà.
Yuu: Tớ còn buồn ngủ. Tớ đi trước đây.

Tsubasa cầm cái lắc bị đứt.
Tsubasa *nghĩ thầm*: Mình không ngăn cậu ta lại được sau khi mình đánh tay cậu ấy đi.. (Mình ngốc thật.)
Không… Chỉ là chuyện thường thôi. Trong mắt cậu ta, mình chỉ là bạn? gái?

Yuu nằm trên giường nhìn chầm chầm cái tay bị đánh của mình.

Tsubasa *đổ mồ hôi và hét lên*: Chỉ là bạn!!!

Chuyện kế tiếp là tiếp tục của câu chuyện của Ngày Lễ Tình Nhân (lớp 9)
Tháng Ba Ngày 14 (Chủ Nhật): White Day

Sau vài ngày làm lễ ra trường trung học, mình, Ayano Tsubasa, đã bị cảm. Và còn bị cảm nặng.

Nhà Ayano (bấy giờ)
Mẹ Tsubasa (Mrs. Ayano): Cô xin lỗi Yuu. Nhà con có tổ chức đi công viên giải trí mà lại để con ở nhà để chăm sóc con gái ngốc của cô.
Yuu: Không sao đâu ạ. Chỉ hai đứa Hotaru và Hikaru muốn đi thôi.
Mẹ Tsubasa: Con còn rủ con bé Tsubasa nữa. Thật là uổng.
Mẹ Tsubasa: Mà đây không phải là điều may sao cho con sao? Tại hôm nay là White Day. Con có thể độc chiếm con bé. (Ho Ho Ho Ho)

Yuu *bưng cháo nấu từ mẹ Tsubasa*: Trời ơi… Con gái họ bị cảm. Nói cái gì không biết…*gõ cửa* Tsubasa, tớ vào đây.
Độc chiếm, cái đó chẳng có làm mình vui tý nào.
Yuu *ngồi cạnh bên giường và nhìn Tsubasa*: Sao mà yếu vậy? Mau mau khoẻ và tỉnh lại.

Tại vì cơn sốt, trong lúc nửa tỉnh, mình nghe thoang thoáng 1 giọng nói trầm, dễ chịu và thân quen. Có 1 cái tay lớn nhẹ nhàng chạm vào trán mình. Ai vậy? Ba? Anh trai? Đâu có ai ở nhà.

Ba mẹ mình đi làm và anh trai lớn hơn nhiều tuổi thì ít khi ở nhà. Mình đã hay quen ở nhà một mình. Nhưng mình không hề thấy cô đơn. Đó là vì … mình hay ra ngoài đường chơi.
Ayano Tsubasa (lớp 1): Dạ! Con sẽ đi tắm rồi làm bài tập. (nói dối)
Mẹ Tsubasa: Hứa rồi nhá! Mẹ mà về nhà thì sẽ kiểm tra đó.
Tsubasa: Dạ, con hứa. (Nhưng con đâu có nói sẽ giữ lời hứa đó.) *ho hen*
Mẹ: Con bị cảm hả? Tsubasa? Có sao không? Mẹ sẽ về nhà ngay. Đợi mẹ..!
Tsubasa: Không, con bị mắc nghẹn. Không sao đâu.
Mẹ: Vậy hả? Gọi mẹ liền nếu con thấy không ổn, nghe chưa?
Tsubasa: Dạ!
Mình biết mình được nuông chìu nên mình không thấy cô đơn.

…Lần cuối cùng mình bị cảm là khi nào..?
Tsubasa *nghĩ*: Lớp 1, mình nói dối mẹ và ra đường chơi tới mặt trời lặn… Chắc là..
Chưa bao giờ bị cảm từ lần đó ra
Hôm đó, vì mình ít khi bị sốt, cả nhà mình làm lớn chuyện và chăm sóc mình tới khi sức khoẻ hồi phục. Ai cũng la rầy mình. Nhưng mình lại nghĩ, bị cảm cũng không xấu.
Mẹ: Đã dặn đừng ra đương chơi rồi mà?
Ba: Con gái tôi bị cảm…
Anh: Mừng quá, em gái tôi không phải ngốc. (Có câu ngốc không bị cảm.)
Sau lần đó thì không bị cảm nữa (không có lần hai).

Tsubasa *nghĩ*: Uhm, mình không còn là con nít. Mình không muốn làm phiền ai. Mình có thể tự khoẻ lại.
Tay của ai hồi nãy? Người đó.. còn ở đây?
Tsubasa *nghĩ và dần dần mở mắt*: Chắc là … đang mơ.
Yuu *thấy Tsubasa tỉnh lại*: Oh, cuối cùng thì cũng tỉnh. Cậu thấy sao?
Tsubasa: Hả… Cậu làm gì ở đây? Công viên giải trí thì sao?
Yuu: Dĩ nhiên là không đi nên mới ở đây. Tớ đây sẽ chăm sóc cậu.
Tsubasa: .. Vậy chỉ mình cậu không đi à?
Yuu: Ừa. Đừng lo, tớ chẳng muốn đi cho mấy. Muốn ăn cháo không?
Tsubasa: … Không ăn.
Yuu: Vậy tớ ăn nha.
Tsubasa: .. Cầu sao cho nó nóng đến nổi phỏng lưỡi cậu.
Yuu: Tốt. Cậu nên ăn tại cậu còn sức để nói những câu thù hằn này.
Tsubasa do dự
Yuu *chạm vào má Tsubasa*: Cậu vẫn còn sốt. Ê, lần cuối cùng cậu bị cảm là khi nào? Hôm qua cậu rất hăng hái khi nghĩ mình sắp bị bệnh.
Tsubasa *hôm qua*: Mình đi! Mình đi chơi ngày mai!! Woohoo!!
Yuu: Nhà Ichinose tớ không thể tin được sáng nay nghe cậu bệnh. Xin lỗi cả nhà Ichinose đi. Tại cậu hiếm khi bị cảm. Một con khỉ đột như cậu mà bị bệnh.
Tsubasa đập nắm tay mình vào mặt Yuu.
Yuu: O-okay. Tớ thấy cậu tràn đầy sức sống. Ngoan và ăn cháo đi. Tớ đi lấy đá.
Tsubasa *khóc*: Yuu…
Yuu *ngặc nhiên*: Hả?! Tsu-Tsubasa?! Sao vậy?! Bệnh nặng thêm hả?! Đau không?
Tsubasa *vẫn khóc*: … Yuu…
Yuu: …Tsubasa
Tsubasa: Tớ muốn đi công viên giải trí.
Yuu: …………………….Cái gì?
Tsubasa *sì sụt*: Hôm nay là White Day, anh Kyoichi sẽ tặng hoa cho mấy bạn nữ…Mình đã trong chờ vào ngày này.
Yuu *mặt co lại*: Đó là thứ cậu muốn?
Tsubasa: À, tớ đâu có lý do khác. Ba của cậu còn rủ tớ đi cùng. Ai có trái tim của một người con gái đều muốn dành 1 white day với người mình thíc…
Yuu *ấn trán Tsubasa và lên tiếng*: Đi ngủ đi. Đi ngủ để cái sốt và não ngốc của cậu được chữa khỏi bệnh. (Người ngốc vẫn là người ngốc cho dù bị bệnh hay không.)
Tsubasa: Nếu đi bây giờ.. thì tới kịp không?
Yuu *tức giận*: Ngốc vừa thôi! Cậu đang bị sốt biết không?! Đi 3 bước là con khỉ đột sẽ xỉu!! Và xin lỗi, cậu phải ở với tớ trong ngày quan trọng này!! Ráng đi, tớ sẽ cho cậu albums của Kyoichi…
Tsubasa *nắm áo Yuu lại*: Không phải! Không phải đâu..!! Xin lỗi..! Tớ vui khi cậu ở đây…!! Nên đừng.. đi… *xỉu*
Yuu *lo lắng*: Hả?! Tsubasa?! Nè, cậu có sao không?! Tsubsaaaa!!!

Mình nhớ là Yuu đã ở bên mình nguyên một ngày, tới khi mẹ về. Trong lúc đó, mình nghĩ bị sốt cũng không tồi.

Yuu *nghĩ*: Độc chiếm Tsubasa… có thể không tồi.
Yuu *nắm tay Tsubasa, có chiếc lắc, và thì thầm*: Khỉ đột, chú ý vào cái này khi tỉnh lại. (Chắc cậu không thích đeo lắc đâu.)

Đây là câu chuyện White Day của chúng mình khi còn học trung học.

Còn tiếp

 



 

Mình đang rất thích truyện này nên đã dành thời gian đọc và dịch lại truyện. Chương trước có nhắc tới chiếc lắc bị đứt nên mình đã thắc mắc chiếc lắc này từ đâu ra. Ai dè là của Yuu tặng Tsubasa cho ngày White Day haahahaha. Yuu chu đáo quá. Lần trước thì ráng ăn hết chocolate tại không biết Tsubasa tặng cái nào. Còn lần này đắp trả bằng chiếc lắc.
Chẳng phải tặng lắc có nghĩa là truyền tải tình cảm yêu thương sao? Không biết ông tác giả có suy nghĩ sâu xa như vậy không, nhưng mình thấy Yuu dễ thương quá. Biết Tsubasa không thích đeo trang sức cho mấy nhưng vẫn tặng cô bé chiếc lắc. Rồi sau này ông tác giả dùng chiếc lắc bị đứt để nói cho độc giả biết là tình bạn của hai đứa sẽ bị đổi qua 1 thứ tình cảm khác.

Cho ai không biết: Bên Nhật họ có Lễ Tình Nhân (Valentine Day) là ngày nữ tặng nam chocolate. Còn ngày ngược lại, nam tặng nữ, được gọi là White Day (mình không muốn dịch là Ngày Lễ Trắng, nghe nó kỳ kỳ).

 

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s